ZEPETO+
Bạn yêu thân mến
Sau khi đăng nhập, toàn bộ quảng cáo trên diễn đàn ZEPETO+ đáng ghét sẽ bị loại bỏ
Bạn sẽ có 1 giao diện trong sạch để đắm chìm vào thế giới zepeto

ZEPETO+Đăng Nhập
Niệm vụ mới sẽ được công khai thêm vào ngày mai

Em Lại Lừa Anh Lần Nữa

30072024
Em Lại Lừa Anh Lần Nữa

[ZHIHU] EM LẠI LỪA ANH LẦN NỮA

Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, truyện ngắn

Editor: Hố Không Thoát
______________

Giới thiệu:

Chơi trò ném vòng, ném càng lâu, thì chủ quầy càng đen mặt.

Vòng cuối cùng, bạn thân muốn ném vào con rùa nhỏ gần nhất, nhưng tay trượt, vòng lại rơi trúng mặt chủ quầy đang ngơ ngác.

Khuôn mặt đẹp trai của đối phương đen kịt lại: "Vậy tôi là con rùa à?"
______________

Tay đối phương vừa chạm vào vai tôi, tôi vô thức quật ngã anh ta.

Trên mạng bỗng xuất hiện bùng nổ hot search.

[Ảnh đế oan ức và nữ cảnh sát trốn tránh.]

Tôi:...

Chương 1

Dưới lầu mới mở một quán ném vòng.

Ngày đầu tiên khai trương, đã đông nghịt người.

Không phải vì trò chơi có gì đặc biệt, mà là vì khuôn mặt của chủ quầy.

Bạn thân Mạc Vãn kéo tôi xuống lầu, thấy một chỗ nhỏ bị vây quanh bởi đám người lớn."Thật sự là Thịnh Diễn đấy! Là người thật đấy!"

Không ngạc nhiên sao được.

Thịnh Diễn, tân ảnh đế, mới ra mắt một năm, tài nguyên dồi dào đến mức không tưởng, trong thời gian ngắn đã giành được tất cả các giải thưởng lớn, tài nguyên quá tốt, được đánh giá là một trong những diễn viên có ảnh hưởng nhất năm.

Nhưng đúng lúc đang trên đà đỉnh cao, anh ta lại chính thức tuyên bố rời khỏi làng giải trí, chọn cách ra ngoài mở cửa hàng.

Không rõ nguyên nhân là gì.

Nhưng có cư dân mạng tinh ý phát hiện, vị trí quầy của Thịnh Diễn là ở khu chung cư của Ảnh hậu trẻ tuổi nhất năm, Diệp Tụng.

Mà Diệp Tụng, chính là mối tình đầu của Thịnh Diễn.

Lại có cư dân mạng ẩn danh tiết lộ, hai người đã quen nhau từ thời trung học phổ thông.

Cùng nhau học cấp ba, đến đại học, khi đó khiến bao người ngưỡng mộ.

Chỉ tiếc là, có tin đồn rằng, hai người chia tay vì hiểu lầm, gây ra nhiều điều không vui, cuối cùng kết thúc không mấy vui vẻ.

Cái cốt truyện cẩu huyết ngược tâm gì thế này.

Trái tim thiếu nữ lập tức rung động.

Chắc chắn là tiểu thuyết mạng bước ra đời thực!

Cư dân mạng bắt đầu đẩy thuyền cặp đôi này.

Hoàn toàn không để ý đến việc Thịnh Diễn tuyên bố rời khỏi làng giải trí.

Mọi người đều tưởng tượng ra cốt truyện, ảo tưởng về cuộc gặp gỡ như trong tiểu thuyết của hai người.

Thậm chí, có người lén quay livestream.

Trên mạng bắt đầu bùng nổ hàng loạt từ khóa hot.

#Ảnh đế hai chữ rời khỏi làng giải trí mở tiệm, nghi ngờ là vì theo đuổi tình yêu#

#Chiến binh tiến công vì tình yêu#

#Thái tử gia Thượng Kinh mở quầy#

Nhưng tình hình lại không như mong đợi, livestream dần chuyển sang phong cách kỳ lạ.

Ngày đầu tiên họ ngồi canh, Thịnh Diễn đang ngủ, không có động tĩnh gì.

Ngày thứ hai ngồi canh, Thịnh Diễn vẫn đang ngủ, không có động tĩnh gì.Ngày thứ ba ngồi canh, Thịnh Diễn vẫn đang ngủ, không có động tĩnh gì.

Chỉ có trợ lý nhỏ là bận rộn công việc.

Chăn của ông chủ rơi, trợ lý nhỏ đắp lại.

Chân của ông chủ lộ ra, trợ lý nhỏ đắp lại.

Ban đầu định nghĩa là livestream theo đuổi tình yêu, cuối cùng biến thành livestream ngủ.!

Mỗi ngày livestream là Thịnh Diễn ngủ đủ kiểu, nằm nghiêng ngủ, nằm thẳng ngủ, ngủ chân trần.

...

Cư dân mạng điên cuồng tặng quà rơi vào trầm tư: "Có lẽ, anh ấy chỉ muốn ngủ thật."

Bởi vì, bạch nguyệt quang của anh ta đã không chỉ đi ngang qua anh ta một lần.

Ánh mắt đều liếc nhìn, nhưng đối phương vẫn không hề hay biết.

Comments

kelsiexzpt
Chương 2

Thịnh Diễn một lần nữa lại nổi tiếng.

Vì ngủ mà bỏ lỡ mất bạch nguyệt quang.

Mạc Vãn che mặt khóc: "Nửa đêm mở quầy, không một bóng người, tớ thấy nếu không phải vì theo đuổi tình yêu, thì chắc chắn là gặp khó khăn trong cuộc sống."

Cậu ấy quay người, một mình hào phóng mua hai trăm cái vòng, tôi cuối cùng không nhịn được mở miệng."Người ta mặc đồ cao cấp, lái Maserati, chị à."

"Chị ba nghìn năm trăm mà lại đi lo lắng cho ba mươi triệu."

Mạc Vãn không quan tâm, cầm vòng ném.
Dù lương chỉ có ba nghìn năm trăm, anh ấy vẫn đáng giá ba mươi lăm nghìn."

"Tôi, Vương Bảo Xuyến, tôi thà ăn cám gạo nếp còn hơn."

Thấy cậu ấy ném mấy cái vòng, đều bay xa không trúng.

Tôi cầm lấy.

Tùy tiện ném, lại dễ dàng trúng một con thỏ trắng nhỏ.

Tiếp theo ném mấy cái vòng, cũng trúng vài món đồ nhỏ.

Chỉ có vài cái không trúng.

Nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mấy người đứng xem.

Mạc Vãn bắt đầu phấn khích: "Lấy cái đó, lấy cái đó đi."

Chỉ trong một lúc, cậu ấy đã ôm một đống đồ.

Hoàn toàn quên mất chàng trai đang gặp khó khăn.

Giục tôi nhanh chóng ném.

Còn cậu ấy thì ngồi bên cạnh mở một quầy nhỏ khác, ý nghĩa là: "Đồ nhiều quá không mang về nhà được."

Cậu ấy lớn tiếng rao: "Đi qua đừng bỏ lỡ, cửa hàng nhỏ tùy duyên mới mở."

Chỉ một lúc, bên cạnh cậu ấy đã tụ tập một đám người, buôn bán còn tốt hơn Thịnh Diễn nhiều.

Mạc Vãn dường như tìm thấy cơ hội kinh doanh, bắt đầu giúp người khác ném đồ theo yêu cầu.

Tình hình có vẻ không kiểm soát được.

Một người chỉ vào một chỗ nói: "Tôi muốn đôi dép của anh ấy ở trên ghế."Kết quả là một đám người bắt đầu hùa theo.

"Tôi muốn viên gạch anh ấy vừa đi qua."

"Tôi muốn cái gối ôm anh ấy đã dùng."

"Tôi muốn đôi tất rách anh ấy vứt đi."

Tôi: "..." Còn gì kỳ quặc hơn không.

Tôi chỉ có thể cố gắng ném.
Nhưng tay đưa vòng bên cạnh ngày càng chậm, tôi vô thức thúc giục: "Mạc Vãn, thêm hai cái nữa, nhanh lên."

Sau khi tôi nói xong, đám đông im lặng.

Giọng nói trầm thấp bên tai: "Đây."

Bàn tay đưa tới khớp xương rõ ràng, thon dài trắng trẻo.

Ánh mắt tôi dõi theo, là một cánh tay trắng mịn.

Tôi giật mình.

Người vừa nãy còn đang ngủ, giờ đã đứng sau lưng tôi.

Chàng trai có đôi mắt tinh tế, cao một mét chín, cao hơn tôi cả cái đầu.

Ngoại hình còn đẹp hơn trong ảnh.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thịnh Diễn lại đưa cho tôi một cái vòng: "Cảnh sát Vân đến dẹp loạn hay trừ ác?"

Chương 3

Tôi cứng họng, anh chàng này khá nhớ dai.Vài tháng trước, tôi thực hiện nhiệm vụ, phải phá hủy một s/ò/ng b/ạ/c b/ất h/ợp ph/áp lớn nhất ở Thượng Kinh.

Vô tình vào phòng của Thịnh Diễn.

Một phòng đầy mỹ nữ, tôi và Thịnh Diễn trố mắt nhìn nhau.

"Ra gi/á đi, chuyện coi như xong."

Tôi đã gặp nhiều ngôi sao kiêu ngạo, nhưng lần đầu thấy người chẳng sợ hãi gì, dám lấy tiền đập người như vậy.

Tôi trực tiếp c/ò/ng t/ay, không quan tâm đối phương kêu la, đưa về đ/ồn.Cuối cùng phát hiện ra chỉ là hiểu lầm.

Đối phương chỉ đang quay phim.
kelsiexzpt
Chương 4

"Tôi rất nghi ngờ về tính xác thực của việc cô làm cảnh sát."Thịnh Diễn lười biếng dựa vào ghế mây, ngực mở hai nút, lộ ra xương quai xanh tinh tế, dưới ánh đèn, da hơi ửng đỏ.

Giọng anh ta nhẹ nhàng, vì vừa tỉnh ngủ, là giọng nói ngáp ngủ.

"Cô rất giỏi bắt người mà không cần lý do."

Tôi cười đáp lại: "Cũng như anh, giỏi lấy ti/ề/n đ/ậ/p người."

Trong ánh mắt tức giận của đối phương, tôi lại ném trúng vài cái.

Tôi ném bao lâu, mặt Thịnh Diễn càng đen sầm lại bấy lâu.

Mạc Vãn cuối cùng quyết định dọn quầy.

Tôi cũng chuẩn bị ném cái vòng cuối cùng.

Một đứa trẻ kéo áo tôi: "Chị ơi, em muốn con rùa nhỏ đó."Mạc Vãn nhìn qua, véo má đứa trẻ: "Chị có thỏ, các em lấy thỏ được không."

Đứa trẻ mếu máo: "Em chỉ muốn rùa."

Nhưng con rùa đó là gối ôm của Thịnh Diễn!

Chương 5

Khi tôi định từ chối, đứa trẻ mắt rưng rưng sắp khóc.Tôi vội dừng lại: "Được, chị giúp em."

Sau khi tính toán khoảng cách, tôi ném vòng.

Không ngờ Thịnh Diễn đột nhiên xuất hiện.

Vòng không lệch, trúng ngay đầu Thịnh Diễn.

Không khí đột nhiên tĩnh lặng.Chỉ có đứa trẻ vui mừng vỗ tay: "Anh trai là của em, anh trai là của em."

Mặt Thịnh Diễn đen kịt: "Vậy ra tôi là con rùa à!"

Chương 6

Tay đối phương vừa chạm vào vai tôi, tôi vô thức quật ngã anh ta.

Thịnh Diễn bị chấn động não phải nhập viện.Rồi tôi nổi tiếng.

Dù tôi che kín, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, không để lại bức ảnh chính diện nào.

Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của cư dân mạng.

Vì câu nói "c/ảnh s/át Vân" của Thịnh Diễn.

Phần bình luận im lặng bấy lâu bùng n/ổ.

Nông dân ba cú đ/ấm: [Mở khóa nhân vật mới của ảnh đế, yếu đuối đến mức không tự lo được.]

Tôm hùm lòng lợn: [Cứu tôi với! Tôi hình như đang đẩy thuyền một cặp đôi mới.]

Nghi phạm buồn ngủ: [Nữ cảnh sát mạnh mẽ X ảnh đế nhu nhược, có ai đẩy thuyền không.]

Cậu bé xem dưa và con chồn: [Tôi cá, cô gái này chắc chắn là muốn nổi tiếng.]

Người mang khí chất rùa: [Người trên, cậu thấy cô ấy muốn nổi tiếng chỗ nào vậy, cậu nhìn xem cô ấy kéo Thịnh Diễn qua mà không cần chạm vào người.]

Cư dân mạng ngạc nhiên.Rồi có người tìm ra bức ảnh Thịnh Diễn vào đồn vài tháng trước.

Trên mạng bỗng xuất hiện một từ mới.

[Ảnh đế oan ức và nữ c/ảnh s/át trốn tránh.]

Khi Thịnh Diễn đọc được bình luận trên mạng thì nghiến răng nghiến lợi: "Rõ ràng có thể gọi người cõng tôi, tại sao lại kéo lê tôi dưới đất?"

Tôi nói thật: "Anh không biết mình nặng bao nhiêu sao."

kelsiexzpt
Hôm qua Thịnh Diễn được đưa vào b/ệnh vi/ện, tôi đã nhặt được ví của anh ta.

Bên trong trống rỗng, chỉ có một tấm ảnh.

Là ảnh của tôi.Có thể thấy tấm ảnh đó đã được lấy từ rất lâu, dấu giáp lai của trường học vẫn còn trên đó.

Rõ ràng là ảnh thẻ học sinh của tôi.

Ngay cả tôi cũng không biết đã mất từ khi nào.

Anh ta không trả: "Đó là của tôi."

Dù bị tôi phát hiện mặt anh ta vẫn bất biến:

"Tấm ảnh này từ khi tôi sinh ra đã mang theo, cô làm sao biết là của cô?"

Từ khi sinh ra?

Cái tên khốn này!

Chẳng lẽ tôi lại không biết mặt mình như nào ư?

"Đừng xàm với tôi, chẳng lẽ anh thích tôi từ nhỏ nên tìm ảnh tôi giấu đi tương tư chắc?"

Nói xong.

Thịnh Diễn bất ngờ không lên tiếng.

Theo ấn tượng của tôi về anh ta qua ba lần gặp, phản ứng này không bình thường.

Thịnh Diễn cúi đầu, từ góc nhìn của tôi, xương quai hàm như được gọt giũa, gương mặt anh ta đẹp không tỳ vết, ngay cả sự bi thương mờ mịt trong mắt cũng long lanh hơn.

Ông trời không công bằng, chọn những điều tốt nhất cho anh ta.

Anh ta lắc đầu, rồi gật đầu: "Có lẽ đúng như cô nói."

Dưới ánh đèn.

Thịnh Diễn kéo áo lên.

Vòng eo thon gọn lộ ra, bên phải có xăm ba cái tên.

Giống nhau như đúc.

Vân Lê, Vân Lê, Vân Lê.

Hình xăm tiếp theo là ngày tháng.

Thời gian được đánh dấu rõ ràng, rõ đến cả ngày tháng.

Thịnh Diễn nhìn xuống:"Tôi từng bị tai nạn xe."

"Lúc tỉnh lại tôi không nhớ được gì cả."

"Và không biết tại sao trong ví chỉ có ảnh cô, trên eo có hình xăm của cô."

"Cả những ngày tháng này có ý nghĩa gì."

Anh ta nhìn tôi, suy nghĩ về lời tôi vừa nói.

"Có lẽ, chúng ta thật sự là một đôi."

Trước mặt Thịnh Diễn, tôi mở ví của mình, bên trong là ảnh của một chàng trai.

"Nhưng xin lỗi."

"Tôi có bạn trai rồi."

Chương 9

Cho đến khi tôi ra khỏi cửa, xuống thang máy.

Trần Triệu, người luôn nghe lén ngoài cửa, cuối cùng không nhịn được mở miệng."Cô hay thật đấy, ai không biết còn tưởng cô thích tôi nên lấy ảnh tôi."

"Hóa ra là dùng để từ chối người khác, tôi sắp tổn thọ rồi đây."

Tôi biết thừa anh ấy muốn làm gì: "Anh vẫn sống nhăn đấy thôi."

"Mạng tôi cứng."

Anh ấy chỉ dám thỏ thẻ chứ nói to thế nào cũng bị tôi đánh.

Nhưng anh ấy vẫn để ý một chút: "Đúng rồi."

"Có gì nói nhanh."

Mặc dù vừa nãy đứng chờ ngoài phòng cách một tấm cửa thủy tinh nhưng Triệu Triệu chắc chắn anh ấy từng thấy tấm ảnh một người đàn ông trong ví tôi.

Người trong ảnh, chính là người trên giường b/ệnh.

Anh ấy càng khẳng định chắc chắn.

"Người đàn ông đó có phải là người mà cô nói khi say, người có nhiều chiêu trò nhất không?"

Trả lời anh ấy là một tấm hình còn chưa kịp nóng.

Anh ấy chuẩn bị dựng lông thì bị tôi chặn trước."Là người ngủ cùng thoải mái nhất."

"Eo cũng cực khỏe."

Trần Triệu mặt đỏ bừng: "Không cần chi tiết vậy."

Tôi quay đi để lại bóng lưng lạnh lùng: "Nói thật thôi."

"..." Thì ra không nói gì cũng có thể chặn họng người ta.

Chương 10

#Thịnh Diễn thật sự đang bán hàng rong#

#Thịnh Diễn từ chối gặp Diệc Tụng#

#Thịnh Diễn đăng bài emm vào đêm khuya#

Tôi không quan tâm đ ến giới giải trí dù tin tức đề xuất hàng ngày luôn xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi sẽ chỉ lướt qua, lướt tiếp.Sau ca đêm, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là về nhà nằm trên giường.

Một đêm làm việc, đầu óc tôi đã mơ màng.

Vì vậy khi vào thang máy, tôi không để ý người đứng bên cạnh.

Đến tầng, tôi bước ra.

Tôi còn chưa mở cửa thì nhà đối diện đã mở trước.

Một con Alaska từ trong lao ra.

Con chó hành động quá nhanh, tôi không kịp phản ứng, ngã về phía sau.

Bất ngờ ngã vào lồ ng ngực cứng rắn.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy ngay một đôi mắt quyến rũ.

"Hai Ngố nhận ra em, em còn giả vờ không biết anh."

Thịnh Diễn mặc một bộ đồ trắng rộng thùng thình, nhưng nhìn gần vẫn thấy rõ màu da.

Gợi cảm ch/ế/t người.

Miệng thì đanh thép khẳng định, nhưng tai tôi thì đỏ bừng:

"Hai Ngố không bao giờ mừng người lạ đến nhà, mọi việc đã rõ ràng thế rồi mà."

Tôi đứng dậy, đẩy anh ta ra.

Hỏi: "Vậy nên anh vì ảnh của tôi trong ví, mấy cái xăm ở eo, và phản ứng của con chó, mà chuyển đến đối diện nhà tôi sao?"

Thịnh Diễn không phủ nhận: "Đúng, anh đến vì điều đó."

"Những thứ khác không nói, chứ con chó thấy ai mà chả lao vào."

"Phía sau thẻ tên của nó là ảnh của em."

"..."

Bây giờ dùng ảnh để đánh dấu đồ riêng rồi hở.

Con chó thở hổn hển, móng chân giẫm lên nền chạy quanh người tôi tìm cách nhào vào người tôi.

Thịnh Diễn không thở hổn hển, không giậm chân liên tục cũng chẳng chạy vòng quanh tôi nhưng ánh mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm không thôi.

Như thể, nếu anh ta là một con chó Alaska, cũng sẽ lao vào... tôi.

Tôi bị nhìn đến rợn người.

Tôi lắc đầu ném mấy thứ suy nghĩ kì cục kia đi.

Ngoại hình đã khó ai có được lại còn bonus thêm mồm mép không ai địch nổi.

"Anh nghĩ cả đêm, mới hiểu ra."

Thịnh Diễn đột nhiên tiến đến ép tôi vào góc tường, tôi không còn đường lui, nhưng anh ta cũng không có hành động gì chỉ là đôi mắt buồn buồn.

"Nếu em đã có bạn trai từ trước thì quan hệ hai ta chắc chắn không thể để ai biết."

"Em nói đi, anh có phải là tiểu tam của em không?"

!!!

"..."

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Thịnh Diễn kéo tay tôi đặt lên má anh ta.

Anh ta cúi người, cổ áo mở rộng, ngay trước mắt tôi.

Ch/ế/t tiệt.
Thân hình này.

Không thể không nghi ngờ gì nữa, anh ta đang dùng thân thể để quyến rũ.

Và lời Thịnh Diễn cũng chứng minh suy nghĩ của tôi:

"Nếu trước đây em sẵn lòng có quan hệ không trong sáng với anh, chắc chắn vì khuôn mặt này, bây giờ anh nói nếu có thể, em còn muốn không?"

Là một cảnh sát, nhưng đôi khi tôi cũng muốn báo cảnh sát: "Tôi không muốn..."

"Vậy sao tay em lại chạm vào eo anh!"

Ch/ế/t tiệt, phản xạ ký ức cơ bắp này.

Tôi ngượng ngùng rút tay lại, bắt đầu bịa chuyện: "Thói quen nghề nghiệp, thói quen nghề nghiệp, bắt tội phạm quen rồi."

"Vậy không phải nên còng tay trước sao."

"…"

"Không phải nên khống chế trước sao."

"…"

"Mặt em đỏ rồi."

"…"

Thịnh Diễn chắc chắn: "Chúng ta rõ ràng có quan hệ th/ể x/á/c, em có thể giả vờ nhưng cơ thể em sẽ không nói dối được đâu."

"Đây là phản ứng bình thường của con người."
kelsiexzpt
Chương 11

Nói xong, tay tôi không ngần ngại chạm vào eo anh ta.

Từ hai bên, lướt lên ngực, rồi đến cơ bụng, sau đó là rốn.

Anh ta rõ ràng đã chuẩn bị trước, tắm rửa sạch sẽ, nước trên người còn chưa khô, đầu ngón tay chạm vào mát lạnh.Dù động tác của tôi rất nhẹ, lông mi Thịnh Diễn vẫn khẽ run.

Phần ngón tay lướt qua các bộ phận, mờ mờ ảo ảo, trở thành những đường nét chân thực, trượt xuống, chìm vào, thậm chí hơi thở cũng trở nên gấp gáp và nóng bỏng.

Ngón tay Thịnh Diễn tê dại, miệng khô khốc, ánh mắt mờ mịt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi tôi:

"Em đang làm gì vậy?"

Anh ta rõ ràng muốn tránh.

Sợ rồi sao?

Tôi nảy sinh ý định trêu chọc với cơ thể anh ta, tôi đã quá quen thuộc rồi.

Nơi nào nhạy cảm nhất, tôi cũng biết rõ.

Tôi hôn lên tai anh ta, hơi nóng lướt qua cổ.

"Anh nói xem?"

Gần như ngay lập tức, Thịnh Diễn cứng đờ.

Đã đạt được mục tiêu, tôi rút lui.

Nhưng chưa kịp bước đến cửa, eo bị kéo mạnh, trọng tâm lùi lại phía sau, hai cơ thể dính chặt.

Tôi vừa mở miệng định chửi, thì anh ta đã lợi dụng cơ hội.

Môi chạm vào.

Hơi thở nóng bỏng.

Nụ hôn của Thịnh Diễn gấp gáp, mang theo sự c/ắn x/é lấn chiếm, nước bọt trao đổi, miệng tôi khô khốc.

Trong chốc lát, đầu óc tôi trống rỗng, cả người mơ màng.Tay lẽ ra phải đẩy anh ta ra, nhưng lại ôm lấy anh ta.

Dù đầu óc tỉnh táo, nhưng cơ thể quá thành thật.

Tôi đáp lại nụ hôn của anh ta.

Tôi ôm lấy Thịnh Diễn, nụ hôn càng sâu hơn.

Lâu rồi không gặp, tôi cũng rất nhớ anh.

Chỉ buông thả một lần thôi.

Chỉ một lần.

Chương 12

Chúng tôi hôn nhau đến cửa nhà tôi.

Nếu Thịnh Diễn tiếp tục bước vào.Sẽ vào phòng khách, rồi đến phòng ngủ.

Lúc đó, anh ta sẽ thấy, cả căn nhà đầy ảnh.

Ảnh chụp chung của chúng tôi.

Có ảnh ăn uống, đi dạo.

Có ảnh anh ta tức giận, tôi ấm ức.

Có ảnh anh ta nắm tay tôi, chúng tôi hôn nhau.

Dưới ảnh, treo những bức thư.

Nội dung bức thư rất dài, đầy tình cảm, nhưng keo dán chưa bị xé.

Tại cửa, tôi dừng lại, đẩy Thịnh Diễn ra.

"Được rồi, chúng ta chưa thân đến mức có tình một đêm."

Tôi không để ý Thịnh Diễn còn chưa thoát khỏi cơn mê.

Đẩy anh ta ra ngoài cửa.Không nhìn qua mắt mèo, tôi cũng biết anh ta đứng ngoài cửa.

WeChat gửi yêu cầu kết bạn: "Là anh."

Tôi nhấn đồng ý.

Thịnh Diễn: "Ngày mai chúng ta nói chuyện."

"Được"

Chương 13

Ngày hôm sau là thứ bảy, tôi nghỉ.

Theo thói quen, không ngủ nướng, sáng sớm vẫn chọn chạy quanh hồ.Chạy đủ vòng, tiện mua bữa sáng về nhà.

Vừa vào thang máy, đã thấy Thịnh Diễn ở cửa.

Anh ta vẫn mặc bộ đồ hôm qua, mắt thâm quầng, hẳn là cả đêm không ngủ.

Nhưng dù vậy, vẫn không giảm đi vẻ đẹp bên ngoài, hơn nữa trông có chút uể oải, đỏ mắt, rất dễ bị bắt nạt.

Anh ta vốn đã đẹp, thuộc kiểu lạnh lùng, lộ chút xương quai xanh, càng thêm phần cấm d/ụ/c, từ xa như một bức tranh.

Sự uể oải khiến anh ta thêm phần đời thường, cũng thêm phần ấm ức.

Thấy tôi, anh ta mở lời trước:

"Ở nhà anh hay nhà em?"

"Nhà anh đi."

Vào nhà Thịnh Diễn, cảm giác đầu tiên là rất trống trải, ngoài những đồ đạc cần thiết, không có gì thêm.

Chắc chắn là anh ta chỉ tạm trú ở đây vài ngày.

Anh ta kéo ghế, rót nước nóng cho tôi: "Em ngồi đi."

Tôi cũng không khách sáo, đặt bữa sáng lên bàn: "Cùng ăn nhé."Thịnh Diễn không nói gì thêm, nhưng ăn sáng cùng tôi.

Ăn xong, anh ta dọn dẹp và đi đổ rác.

Khi anh ta vào nhà, tôi hỏi:

"Anh muốn hẹn hò với tôi?"

"Hay coi tôi là người khác?"

Chương 14

So với sự bình tĩnh của tôi.

Thịnh Diễn dù mặt không biểu cảm, nhưng gân tay nổi lên, ngón tay khẽ co lại.

Anh ta mất trí nhớ, nhưng rất tỉnh táo: "Anh muốn hẹn hò với em, không coi em là người khác.""Chỉ vì gặp ba lần?"

Thịnh Diễn lắc đầu: "Không phải."

"Nhưng anh không có ký ức mà?"

Anh ta ngước nhìn tôi: "Anh không có ký ức, nhưng khi thấy em, tim anh đập mạnh, điều này anh không kiểm soát được."

"Quên một người, nhưng cảm giác sẽ không thay đổi."

Anh ta chắc chắn: "Anh thích em."

"Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác."

Tôi chạm vào ngực anh ta.

"Vì nhịp tim có nhiều loại."

Tôi bình tĩnh tiến gần anh ta.

"Sợ hãi cũng đập."

Tay tôi vẽ lên lông mày và lông mi anh ta.

"Hoảng loạn cũng đập."

Hơi thở tôi phả vào cổ anh ta.

"Tức giận."

Tôi chọc vào ngực anh ta một chút: "Cũng sẽ đập."

Tim Thịnh Diễn đập rất mạnh.Nhưng anh ta không còn hoảng loạn như tối qua: "Anh có thứ này cho em xem."

Anh ta đưa cánh tay ra.

Xắn tay áo lên.

Cánh tay vốn trắng trẻo dài, nhưng lại có chút đáng sợ.Đáng sợ là trên cánh tay đó, có những chữ khắc bằng d/a/o.

Những vết d/a/o làm d/a th/ịt lật lên, có thể thấy lúc khắc không hề nhẹ tay.

Nhưng sự chú ý của tôi là ở chữ.

"Đừng quên——."

Chữ sau đó mờ nhạt.

Nhưng không ảnh hưởng đến phán đoán của Thịnh Diễn: "Điều này đủ giải thích chưa?"

Ánh mắt anh ta như nói, anh thật sự rất quan tâm em.

Dù anh quên em, nhưng anh vẫn yêu em.

Chương 15

Trong khi tôi suy nghĩ ba phút.

Thịnh Diễn thậm chí đã nghĩ xong, nếu tôi từ chối, anh ta sẽ lùi bước, đề nghị làm bạn trước.

Nhưng anh ta không ngờ, tôi đồng ý:"Chúng ta ở bên nhau cũng được."

Nghe giọng tôi, rõ ràng là còn điều kiện, anh ta không nói gì, chờ tôi nói tiếp.

"Tôi không có cảm giác an toàn."

Thịnh Diễn không hề do dự: "Anh có thể đưa hết ti/ề/n cho em."

Tôi không yêu cầu cao: "Tôi chỉ cần anh công khai tôi với mọi người."

Thịnh Diễn ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi?"

Tôi xác nhận: "Chỉ vậy thôi."

Anh ta đồng ý ngay: "Vậy bây giờ anh công khai ngay."

Anh ta vừa rút điện thoại ra, đã bị tôi ngăn lại.

"Tôi muốn anh công khai trong tiệc sinh nhật của anh."

"Được."

Tôi không nhịn được: "Anh không hỏi gì tôi sao?"

Thịnh Diễn lắc đầu: "Không hỏi."

Ánh nắng buổi sáng rất dịu, ánh sáng như vàng rải khắp nơi, Thịnh Diễn đứng trong đó, ánh sáng nhảy múa trên vai, lưng anh ta, nhưng trong ánh mắt anh ta chỉ có tôi.

Anh ta nắm tay tôi, làn da trắng trẻo dưới ánh sáng, cả mạch m/á/u cũng rõ ràng.

Thấy rõ bờ vai rất rộng, dáng người cũng cao.

Nhưng từ góc nhìn của tôi, lưng anh ta cong.

Đây không phải do ngoại lực, mà là anh ta tự nguyện:

"Chỉ cần em ở bên em, anh làm gì cũng được."

Nếu nghe kỹ, giọng anh ta mang theo ý cầu xin.

Tôi kiễng chân, môi chạm vào mắt anh ta.

Lông mi khẽ run.

Không để anh ta phản ứng, tôi hỏi:

"Em có thể tắm ở nhà anh không?"Nhà tôi chỉ cách vài mét.

Theo lý, câu trả lời bình thường là hỏi ngược lại tôi.

Nhưng Thịnh Diễn không như vậy: "Được."

Anh ta đun nước nóng, lấy cho tôi bộ quần áo mới còn nguyên nhãn.

Sắp xếp xong, anh ta vào phòng bên cạnh.

Đến khi tôi tắm xong và xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta vẫn không hề hoảng hốt, chỉ có tai hơi đỏ.

Là người trưởng thành, chỉ cần một ánh mắt, anh ta hiểu ngay:

"Anh đi mua."

"Không cần, em đã mua rồi."
kelsiexzpt
Chương 16

Tôi và Thịnh Diễn ở bên nhau, ngoài dự đoán của mọi người.Mạc Vãn kinh ngạc:

"Cậu cho nam thần của tớ uống bùa mê gì vậy, mới mấy ngày mà đã cưa đổ anh ấy rồi."

Thịnh Diễn đứng bên cạnh tôi tự trả lời: "Tôi tự uống."

Nói xong, anh ta lại dính vào tôi.

Mấy ngày nay, chúng tôi luôn ở bên nhau.

Dù tôi vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng Thịnh Diễn không quan tâm.
Theo lời anh ta: "Cô ấy không cần làm gì cả."

Mạc Vãn lườm, nhìn khuôn mặt đẹp trai đó, cuối cùng không mắng được.

"Anh đáng bị ăn rau dại."

Chương 17

Sau khi chia tay Mạc Vãn, Thịnh Diễn dẫn tôi đi làm tóc, mua một bộ lễ phục.

Tối nay là sinh nhật của anh ta.

Vì là con trai duy nhất trong gia đình, buổi tiệc rất hoành tráng.Các nhân vật thượng lưu đều sẽ tham dự.

Không chỉ vậy, còn mời cả truyền thông.

Vì ngoài tổ chức sinh nhật, đây còn giống một buổi dạ tiệc, ai cũng muốn tham gia lý do rất đơn giản.

Có người muốn mở rộng quan hệ, có người muốn tìm cơ hội.

Không ai có mục đích đơn thuần.

Chỉ có Thịnh Diễn là nghĩ: "Không cần đợi anh nhớ lại, chúng ta đính hôn được không?"

Chiếc váy tôi mặc là do Thịnh Diễn chọn.

Váy voan vàng nhạt, lót trắng bên trong, ngực thêu đơn giản, cổ nối dây mảnh, hở lưng.

Làm nổi bật lên nét đẹp của tôi.

Khi nhà tạo mẫu tóc cuộn lọn tóc cuối cùng, tôi mới trả lời.

"Nhanh quá."

Đúng vậy.

Dù chúng tôi từng có gì trước đây.

Nhưng đó là trước đây.

Giờ chúng tôi chỉ thân hơn người lạ một chút.Thịnh Diễn cũng nhận ra, nhưng vẫn muốn: "Vậy chúng ta cứ từ từ."

Theo lý.

Dù mất trí nhớ, nhưng anh ta rất tỉnh táo.

Mười tuổi, IQ đã được kiểm tra là 170, anh ta là thiên tài, mà ai ai cũng công nhận.

Làm kinh doanh giỏi, nghiên cứu giỏi, còn trở thành một diễn viên.

Mỗi bước đi đều xuất sắc.

Nhưng lúc này, đối diện với tôi, anh ta như có cái gai trong lòng, không rút ra được, cũng không nỡ.

Cảm giác này làm anh ta khó chịu, lạ lẫm, và sợ hãi.

Anh ta không biết giải thích thế nào, tay vô thức nắm chặt tôi:

"Nhưng em đừng từ chối tình cảm của anh."

"Được."

Chương 18

Khi đến hội trường.

Là nhân vật chính, Thịnh Diễn và tôi bị kẹt xe, đến muộn nửa tiếng.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự chú ý của mọi người.

Cách đó không xa là gia đình của anh ta, khi chúng tôi vào, họ cũng nhìn qua.Nhưng Thịnh Diễn không có ý định giới thiệu tôi.

Anh ta sợ tôi nghĩ nhiều, tay ấm áp nắm chặt tay tôi:

"Hẹn hò là chuyện của hai người, anh không muốn nhiều người tham gia đánh giá, cũng không muốn em khó chịu và mất mặt."

Tôi biết trong gia đình giàu có luôn nhiều ân oán, bản thân lại xuất thân bình thường, nên không hỏi thêm.

Trước khi lên sân khấu, lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

Thịnh Diễn vỗ về: "Không sao, có anh đây."

Như đã tập luyện nhiều lần trong lòng, anh ta đứng trên sân khấu giới thiệu:

"Hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng tôi muốn giới thiệu với mọi người…"

Lời nói bị cắt ngang bởi ánh đèn tắt đột ngột.

Nhạc cũng dừng, cả hội trường chìm trong bóng tối.

Rồi trong hai giây, màn hình điện tử phía sau đột ngột sáng lên.

Ánh sáng này làm cho sân khấu tối đen trở nên sáng như ban ngày.

Thịnh Diễn theo phản xạ muốn nắm tay tôi.

Nhưng trong giây tiếp theo.

Anh ta nhìn thấy video trên màn hình điện tử và sững sờ.

Trong video, một chiếc xe Volvo vì lái xe khi say rượu đã tăng tốc vượt đèn đỏ, trên đường có một đứa trẻ suýt bị đ/â/m, c/ảnh s/át giao thông vội vàng ngăn lại, kết quả bị kéo lê trên cửa sổ xe hàng chục mét.

Trên cơ thể ông ấy bị c/ào x/é, m/á/u ch/ảy đ/ầm đ/ìa, không còn một m/ảnh d/a lành lặn.

Mặt đường bị c/ào x/é, m/á/u ch/ảy ròng ròng.

Cho đến khi nằm xuống, người cũng không đứng dậy nữa.

Nhưng ông ấy chắc vẫn còn thở, trong cái lạnh dưới âm độ, hơi thở mỏng manh cũng ngưng tụ thành sương, kéo dài dưới ánh trăng, mang theo hơi thở của cái ch/ế/t.

Nhưng người trên xe không có ý định dừng lại, cũng không gọi 120, trong tình trạng bị th/ươ/ng nặng, lại c/án qua ông ấy lần nữa, rồi ph/óng đi.

Lần này, hoàn toàn ch/í m/ạng.Thịnh Diễn ngay lập tức nhận ra người lái xe trong video.

Là bạn thân của anh ta, Cố Thời An.

Máy quay của truyền thông nhấp nháy không ngừng.

Lúc này, trong đầu anh ta như bị chèn đ ĩa liên tục, phát lại, trước mắt anh ta mở ra một vết th/ươ/ng, m/á/u th/ịt lộ ra, là quá khứ không muốn nhớ lại.

Cơ thể anh ta theo bản năng không muốn nhớ lại, anh ta không muốn, không muốn.

Nhưng mọi thứ đều nhớ lại.

Những chữ khắc trên cánh tay, phía sau đáng lẽ là: Đừng quên b/ó/p ch/ế/t Vân Lê.

Nhưng đã muộn rồi.

Tay anh ta thậm chí chưa kịp chạm vào tôi, đã bị c/ảnh s/át đến kịp thời khống chế.

Ồ, đúng rồi, tôi quên nói với Thịnh Diễn: "Anh nhớ ra ý nghĩa của những chữ khắc trên tay và hình xăm chưa?"

Thịnh Diễn điên cuồng: "Vân Lê, tôi muốn b/ó/p ch/ế/t em."

Tôi cười.

Chữ khắc trên tay anh ta, đừng quên tôi, cả câu đáng lẽ là: Đừng quên b/ó/p ch/ế/t Vân Lê.

Chỉ là lúc đó điều kiện không cho phép anh ta khắc hết chữ.

Nhưng bây giờ anh ta mới nhớ ra.

Đã muộn rồi.

Chương 19

Người trong video là cha tôi.

Là một người chồng, ông không hoàn hảo.

Là một người cha, ông cũng không hoàn hảo.Nhưng là một cảnh sát, ông hoàn hảo.

Nhưng sự hoàn hảo này, trong xã hội không thay đổi, t/iề/n b/ạc, quan hệ, lại trở nên mong manh và buồn cười.

Năm năm trước.

Cha tôi hy sinh khi làm nhiệm vụ.

Ngày đó là sinh nhật của tôi, ông gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật và nói sẽ mang bánh về.

Nhưng ông không về.

Lúc 0 giờ.

C/ảnh s/át thông báo chúng tôi đến b/ệnh v/iện.

Họ nói với tôi: "Cha em hy sinh khi làm nhiệm vụ để cứu người."

"Khi đèn đỏ, một đứa trẻ chạy lung tung, xe cộ quá nhanh, ông ấy cứu người và gặp n/ạn."

"Nếu không uống r/ượ/u trước khi làm việc, sẽ không có chuyện này."

Tôi không tin.

Mẹ tôi cũng không tin.

Vì cha tôi dị ứng với r/ượ/u.

Nhưng dù là lý do tồi tệ như vậy, mọi người vẫn tin.

Khám nghiệm t/ử th/i, bình thường.

Cùng năm đó, mẹ tôi t/ự t/ử.

Tôi cũng thử dùng d/a/o c/ắt vào tay, cố gắng dùng đau đớn và cái ch/ế/t để làm dịu đi tâm trí trống rỗng của mình.

Nhưng cuối cùng vẫn không thành.

Vì tôi thấy đoạn tin nhắn cuối cùng mẹ để lại cho tôi:

"Hãy làm người tốt, sống tốt."

Nhưng người tốt có được báo đáp không?

Cha tôi cũng đã làm việc chăm chỉ cả đời.

Mẹ tôi cũng đã làm việc chăm chỉ cả đời.Nhưng sự tốt bụng của họ, và việc người khác sau khi họ ch/ế/t, bắt nạt và lăng mạ tôi là đứa con hoang, là hai chuyện khác nhau.

Tôi không được ưu đãi vì cha tôi cứu người.

Cũng không được khoan dung vì không cha không mẹ.

Ngược lại, thân phận mồ côi khiến họ có lý do để bắt nạt tôi.

Vì họ biết, họ có nhà để về, có nơi để dựa, quả hồng phải chọn quả mềm mà bóp.

Ban đầu tôi không hiểu, cuối cùng cũng nhận ra.

Đây là quy luật sinh tồn.

Không ai vì một lý do mà đối xử tốt với bạn, ngược lại sẽ vì một lý do mà bôi nhọ bạn.

Tôi bắt đầu hiểu, thay vì tự thương hại, tốt hơn là dành nhiều thời gian hơn cho việc học và rèn luyện cơ thể.

Chương 20

Khi cha mẹ qua đời, họ để lại cho tôi không ít t/iề/n.

Tôi đăng ký lớp đ/ấ/m bốc, quyết định đi du học.

Lúc này, tôi đã được tuyển thẳng vào Đại học Kinh Đô.

Nhiều người hỏi tôi tại sao phải làm vậy, ở lại Kinh Đô cũng không kém gì du học, tại sao phải tiêu hết tiền để ra nước ngoài?

Thầy giáo của tôi cũng khuyên, suất tuyển thẳng này là ước mơ của biết bao người.Nhưng họ không hiểu.

Với tôi bây giờ, không gì quan trọng.

Mọi người đều khuyên sống tốt, tích cực, kiên trì vượt qua khó khăn.

Gặp khó khăn, phải học cách vượt qua, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.

Nhìn những lời này, tôi chỉ nghĩ: Vớ vẩn.

Lời lẽ sáo rỗng, ai cũng nói được, nhưng khi trải qua thực tế, cảm giác lại khác.

Trên đời không có cái gọi là đồng cảm thực sự.

Tất cả những gì tôi đã trải qua, dù có dỡ ra, phân tích, và nói to cho mọi người nghe.

Bọn họ cũng chỉ tiếc nuối một chút, rồi lại bị cuốn hút bởi những chuyện khác

Vì vậy, đừng ai làm thánh nhân trong chuyện của người khác.

Tôi không sống theo ý mình, chỉ là tìm được lý do để sống.

Sau đ/ám t/ang mẹ, khi đi ngang qua, tôi nghe đồng nghiệp say r/ượ/u của cha nói về sự thật đêm đó.

Cố Thời An.

Lần đầu tiên tôi nghe tên này.

Và trên xe không chỉ có mình hắn ta.

Phía sau còn có một người, Thịnh Diễn.

Cả quá trình, họ không ra tay, nhưng chọn cách im lặng tham gia.

Gia đình Cố Thời An lo lắng chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của con trai, sau đó cũng che đậy cho hắn.

Sau đêm đó, gia đình Cố Thời An đưa hắn ra nước ngoài.

Vì vậy, tôi chọn Học viện Quân sự Hoàng gia Sandhurst ở Anh là nguyện vọng đầu tiên.

Cũng là cái gai duy nhất giữ tôi tỉnh táo.

Nhưng kế hoạch dù kỹ lưỡng, cũng có lúc bất ngờ.

Ban đầu, tôi định tiếp cận Cố Thời An.

Nhưng tôi gặp Thịnh Diễn trước.

Thịnh Diễn không hề đề phòng tôi.

Anh ta cởi mở, được cha mẹ dạy dỗ tốt.

Vì vậy, khi thấy tôi một mình đơn độc và bị b/ắt n/ạt.

Anh ta không ngần ngại đứng ra bảo vệ, kiên quyết đưa tôi về nhà.

Tôi nói: "Em không có chỗ ở."

Anh ta đề nghị: "Nhà anh rộng, em không ngại thì ở cùng, anh không lấy t/iề/n thuê."

Theo đạo lý mà nói, lần đầu gặp, là người trưởng thành độc thân nói chuyện kiểu này, rõ ràng không phù hợp.

Nhưng ánh mắt Thịnh Diễn rất trong sáng.

Dần dần quen biết, anh ta bày tỏ tình cảm, còn xăm tên tôi lên bụng.

"Lời quan trọng nói ba lần, tên em cũng phải xăm ba lần."

Khi ở bên nhau, anh ta xăm ngày tháng kỷ niệm lên eo.

Tôi cười hỏi: "Sao phải xăm, nhớ trong đầu là được."

Thịnh Diễn không đồng ý, chỉ vào từng hình xăm:

"Ngày 1 tháng 2, chúng ta bên nhau.""Ngày 16 tháng 3, lần đầu tiên chúng ta hôn nhau."

"Ngày 27 tháng 3, em tự tay đan khăn cho anh."

"Ngày 5 tháng 4, anh mới biết em dị ứng trứng, không ăn được cay, là lỗi của anh."

"Ngày 3 tháng 5, em làm bữa sáng bị bỏng tay, anh thề không để em vào bếp nữa."

"…"

Nhưng Thịnh Diễn không biết, bị th/ươ/ng hay dị ứng đều là do tôi cố ý.

Mục đích của tôi luôn nhất quán.

Dù lòng không gợn sóng, tôi vẫn ôm anh ta.

Thịnh Diễn nghĩ tôi buồn, xoa đầu tôi, ôm chặt, giọng tự trách:

"Anh xăm những thứ này không phải sợ quên, mà để nhắc nhở mình, sau này mọi chuyện liên quan đến em, phải hết sức chú ý, không để em bị tổn th/ươ/ng, cũng không để em buồn."

Nhưng Thịnh Diễn à.

Lòng em đã tan nát.

Tan nát không thể hàn gắn.

Anh ta cũng là một trong những kẻ gây hại.
kelsiexzpt
Chương 21

Nhờ mối quan hệ với Thịnh Diễn, tôi dễ dàng lấy được bằng chứng.

Thậm chí, trong một lần Cố Thời An say r/ượ/u, tôi lấy được lời thú nhận của hắn.

Lần đó là trong một buổi dã ngoại.

Cơn mưa lớn bất ngờ, đập vào lều, để lại dấu vết sâu cạn khác nhau, núi bị bao phủ bởi hơi ẩm, sương mù dày đặc, thế giới hỗn loạn như ngày tận thế.

Cố Thời An cười lớn, không để ý, giọng còn có chút tự đắc:"À, người đó à, tôi đã c/án ch/ế/t một tên c/ảnh s/át."

Một câu nhẹ nhàng, nhưng lòng tôi như bị kim châm, d/a/o c/ắt, k/iế/m đ/â/m, toàn thân rách nát.

Nghe thôi đã đau.

Cha tôi lúc đó, đau thế nào tôi không dám tưởng tượng.Cũng trong ngày đó, Cố Thời An nhận ra sự khác thường của tôi.

Hắn phát hiện máy ghi âm tôi giấu trong túi.

Khi sát người lại, hoàn toàn tỉnh r/ượ/u: "Cô giấu cái này để thu thập gì?"

Hắn giật lấy và ném vỡ tan tành.

Ngay khi định đ/á/nh tôi, Thịnh Diễn đứng chắn trước mặt tôi.

Anh ta đ/á một cú mạnh.

Mắt đỏ ngầu: "Mày dám động vào cô ấy thử xem!"

Cú đ/á mạnh khiến Cố Thời An nằm bẹp dưới đất, vì là bạn từ nhỏ, hắn cũng phải mềm giọng:

"Cô ta không bình thường, trong túi có máy ghi âm, người bình thường ai làm vậy, tôi cảm thấy cô ta tiếp cận cậu có mục đích."

Thịnh Diễn không tin: "Tôi hiểu cô ấy hơn cậu, nhưng đó không phải lý do để cậu động vào cô ấy."

"Nhưng cô ta họ Vân, Thịnh Diễn, cậu quên rồi sao, c/ảnh s/át đó cũng họ Vân, cậu không hiểu sao?"

Dù có ai đưa thông tin của tôi ngay bây giờ, Thịnh Diễn vẫn quay lại hỏi tôi:

"Anh muốn nghe em nói."

Nhưng nói hay không, có ích gì?

Dù tôi có bịa chuyện giỏi đến đâu, Cố Thời An chắc chắn sẽ tìm ra sự thật.

Vì vậy tôi không giấu diếm:

"Chuyện đúng như anh ta nói."

Thịnh Diễn bình thường kiểm soát cảm xúc rất tốt, nhưng lúc này lý trí hoàn toàn sụp đổ bởi một câu nói, anh ta vẫn tự lừa mình:

"Em thích anh đúng không?"

Không có lý do nào khác đúng không.

Tôi lắc đầu: "Không."

Ánh mắt Cố Thời An trở nên sắc bén, đứng dậy tiến về phía tôi: "Cô thật thẳng thắn, chỉ khổ cho Thịnh Diễn, cô l/ừa cậu ta bao lâu rồi."

Thịnh Diễn không nghe hắn nói, nhìn tôi, đôi mắt trong sáng đầy đau buồn.

Khi anh ta định nói gì đó.

Tiếng ầm ầm vang lên.

Núi bắt đầu sụp đổ.

Bùn đất, đá, cây cối bị g/ãy đổ, núi bắt đầu lở nhanh chóng.

Lều của chúng tôi nằm ngay trung tâm.

Trong thiên tai, sức người gần như vô dụng.

Nhưng Thịnh Diễn kéo tôi chạy.

Anh ta dùng hết sức, đẩy tôi ra ngoài, còn mình bị vùi trong bùn đất.

Đá lăn trúng đầu anh ta, anh ta mơ màng, nhưng vẫn lo lắng cho tôi.

"Em không sao chứ?"

Chúng tôi bị mắc kẹt hai ngày.

Trong hai ngày đó, sức khỏe Thịnh Diễn ngày càng yếu.

Anh ta bắt đầu nói lảm nhảm, đôi khi quên tôi là ai, quên cả tên mình.Khi chúng tôi được cứu, anh ta nhìn tôi bước đi không quay đầu.

Dù trí nhớ mờ nhạt, anh ta vẫn lo lắng muốn giữ tôi lại.

"Em quay lại đây, đừng đi!"

"Anh không cho phép!"

Tôi đã có thứ mình muốn.

Cố Thời An cũng bị thiên tai lấy m/ạng.

Tôi không có lý do ở lại.

Tôi đi.

Gần như ngay khi tôi rời đi.

Thịnh Diễn sợ mình quên, dùng ý chí cuối cùng khắc lên tay: "Đừng quên—"

Phía sau là b/ó/p ch/ế/t Vân Lê.

Không khắc hết vì anh ta không kịp, đã ngất đi.

Tôi không ngờ.

Dù Thịnh Diễn mất trí nhớ.

Anh ta vẫn chọn yêu tôi.

Chương 22

Nhờ buổi tiệc sinh nhật của Thịnh Diễn.

Vụ án của cha tôi gây chấn động, được xét xử lại.

Cuối cùng tòa án kết luận: "Cố Thời An bị cáo buộc gi/ế/t người khi say r/ượ/u, cha mẹ anh ta che giấu, hối lộ, theo điều 310 và 389 của luật hình sự, cha Cố Thời An và mẹ anh ta bị phạt 10 năm tù, liên quan đến c/ảnh s/át trong vụ án, theo luật..."

Tôi phát đoạn ghi âm cho cha mẹ nghe.Khi Thịnh Diễn ra khỏi tr/ại gi/am.

Tôi đã trên máy bay đến Mexico.

Vừa xuống máy bay, mở chế độ bay.

Điện thoại hiện 99+ tin nhắn, 99+ cuộc gọi.

Không ngạc nhiên, đều từ một người.

Thịnh Diễn trong danh bạ của tôi là: Puppy.

Vì anh ta có đôi mắt khiến người ta mềm lòng.

Cuối cùng, tôi nhắn lại cho Thịnh Diễn.

"Ngã một lần đã đủ, anh còn ngã hai lần."

Điện thoại gọi đến.

Tôi từ chối.

Anh ta gọi lại.

Tôi lại từ chối.

Cứ thế mười mấy lần.

Tôi mới nghe, nhưng không nói gì.

Thịnh Diễn rõ ràng mất kiên nhẫn, giọng tức giận.

"Vân Lê, em lại tính kế anh!"

"Em đợi đấy."

"Đừng để anh gặp lại em."

"Em còn là người không."

"Em lại lừa anh lần nữa."

"Đừng để anh tìm thấy em."

"…"

"Sao trái tim em cứng rắn vậy."

"Dù chỉ một lần... em có yêu anh không?""Một lần cũng không sao..."

"Không."

Điện thoại im lặng.

Ba giây sau.

Chúng tôi cùng nói.

Tôi: "Tạm biệt."

Thịnh Diễn: "Bình an."

Màn hình điện thoại tắt, tôi nhìn bầu trời xanh xa xăm.

Thế giới như mới mẻ, mọi thứ như đang tạm biệt quá khứ, gió cũng kéo tay tôi, bóng cây đung đưa thay tôi nói lời tạm biệt.

[Hết]
kelsiexzpt
Kh rõ 5000 chữ là bao nhiêu nên có khúc dài khúc ngắn ạ=((
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết